Tất nhiên là nếu Everton không bị trừ 10 điểm thì Luton vẫn nằm trong nhóm 3 đội cuối bảng. Nhưng vấn đề không nằm ở điểm số mà ở cái cách đội bóng bé nhỏ, lần đầu trong lịch sử được đá tại Premier League này, đã bắt đầu làm quen với cuộc sống ở đỉnh cao bóng đá Anh. Quan trọng hơn, nổ lực tránh việc trở lại Championship (giải hạng nhất) ngay lập tức không còn là điều bất khả thi nữa.
Thứ niềm tin đó không hề nhỏ bé với một đội bóng như Luton. Hay nói cách khác, chỉ riêng việc tin rằng “mình sẽ tồn tại” thôi cũng đã là vô cùng khó khăn chứ chưa nói đến thành tích thi đấu. Họ đã nổ lực để có niềm tin và mọi thứ đã không quay lưng với họ. Thần may mắn chống lại C.Palace, đội đã mất Cheick Doucoure và Ebere Eze - hai trong số những cầu thủ quan trọng nhất của họ - vì chấn thương vào đầu hiệp hai. C.Palace vẫn có đủ cơ hội để rời Bedfordshire với một điểm nhưng Liton đã chiến đấu thật kiên cường.
Nhưng thật khó để Luton có được chiến thắng đầu tiên trên sân nhà ở giải đấu cao nhất nước Anh kể từ trận thua 0-2 trước Aston Villa vào tháng 4 năm 1992 (thời điểm Premier League chưa ra đời). Họ một lần nữa chơi đúng với thế mạnh của mình. Bàn mở tỷ số của Teden Mengi đến từ một quả phạt góc và bàn thắng của Jacob Brown là từ một quả tạt sớm vào vòng cấm. Luton phòng ngự chắc chắn, trong đó thủ môn Thomas Kaminski đặc biệt ấn tượng. Nói đơn giản là Luton đã thuần thục cách chơi của một đội bóng bé nhỏ muốn tồn tại: Phòng ngự thật tốt và tận dụng mọi cơ may.
Những dấu hiệu cho thấy Luton đang bắt đầu hòa nhập với Premier League xuất hiện nhiều. Các cầu thủ của HLV Edwards đã bị áp đảo trong hai trận đầu tiên của mùa giải, thua 1-4 trước Brighton và 0-3 trước Chelsea. Lịch thi đấu khiến họ nhận những gáo nước lạnh như … băng giá. Nhưng trong 11 trận kể từ đó, Luton chỉ để thua một lần với cách biệt nhiều hơn một bàn - và thậm chí trận thua đó còn là trận ngược dòng 1-3 khá đáng nể trước Aston Vila.
Trong hai trận gần nhất trước khi đá với C. Palace, Luton đã thể hiện rất nhiều phẩm chất chiến đấu. Họ chỉ cách vài phút nữa là đánh bại được Liverpool hồi đầu tháng 11, chỉ để Luis Diaz gỡ hòa ở phút bù giờ của hiệp hai. Luton sau đó đã chịu thất bại 0-1 trước Man United tại Old Trafford trước kỳ nghỉ quốc tế. Đâu phải đội bóng nào cũng làm được như vậy, nhất là với một Luton không có nhiều tài năng. , mặc dù cũng có những tên tuổi ít nhiều được biết đến như Ross Barkley, Carlton Morris, Chiedozie Ogbene và Kaminski.
Quan trọng nhất là lối chơi của họ có sự rõ ràng, nghiêm túc với các mục tiêu khá cụ thể. Luton có thể xếp cuối Premier League về khả năng kiểm soát bóng (35,6%) và các chuyền thành công (71,1%), trong khi chỉ có 23% số lần tấn công của họ đến từ giữa sân. Nhưng bù lại, họ gây áp lực cho các đối thủ bằng cách đưa bóng vào vòng cấm thường xuyên nhất có thể.
Chiến thuật phòng thủ chặc, tấn công nhanh của HLV Edwards đã có kết quả |
Chỉ có 6 đội ghi được nhiều bàn thắng Luton hơn từ các tình huống cố định, không bao gồm các quả phạt đền. Thể lực của Luton cũng rất tuyệt vời, chỉ có Brentford (238) và Everton (234) là có nhiều chiến thắng trong các pha tranh chấp trên không hơn đội bóng của Edwards (233 lần thắng không chiến). Họ xếp thứ tám về số lần tắc bóng (17,8) và đứng thứ năm về số lần đánh chặn (9,2) mỗi trận. Họ bền bỉ và ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Tôi không muốn các cầu thủ tổ chức tiệc tùng. Chúng tôi chưa làm được gì nhiều. Chúng tôi đã có 9 điểm. Vẫn chưa đến thời điểm ăn mừng”, nhà cầm quân đi cùng Luton từ hạng nhất lên nói: “Hãy tận hưởng nó đi, nhưng chúng tôi phải đi tiếp. Tuần tới gặp Brentford thực sự khó khăn, sau đó chúng tôi đá với Arsenal và Man City. Vì vậy vẫn phải tiếp tục cải thiện và ngày càng tốt hơn."
Luton vẫn là ứng cử viên rớt hạng nhưng như đã nói, họ đã có hi vọng trụ hạng.